.
.
Cao Thoại Châu
chiếc tháp canh ở một dạ cầu
Ngày cuối cùng hồn tôi dồn đă ứ
Những buồn vui sàng lọc bớt đi rồi
Hồn tôi như tháp canh dốc cầu hoang phế
Rêu phủ đầy quanh lỗ châu mai
Những người gác cầu giờ c̣n hay mất
Dăm đời người phai bạc với thời gian
Năm tháng xô nghiêng dần từng chút
Khối bê tông quạnh quẽ dáng hơi buồn
Và cây cầu và những sóng trên sông
Ngọn đèn phao thắp lên lập ḷe trong trí nhớ
Đêm cuối cùng như một lời tự kể
Câu chuyện nào xanh ướt những rong rêu
Tháp canh này ai đếm tuổi bao nhiêu
Bao nhiêu cỏ hoa thay nhau xanh và úa
Có ai đến nh́n và đi lặng lẽ
Không quan tâm đến hốc cửa ra vào
Ngày cuối cùng của năm rồi cũng đến
Xao động ḷng bận rộn rất vô tư
Trong đôi mắt có một phần quạnh quẽ
Nh́n những ra đi thiếu nợ chuyến quay về
Ngày cuối cùng hồn tôi dồn đă ứ
Nghe thấy ḿnh có vị mặn trên môi
Nh́n xuống ḍng sông và bên là cái tháp
Chợt hai tay vốc gió cũng đong đầy
Đám dây leo hoang trên nóc tháp
Mọc, tàn theo bội bạc của thời gian
Chia sẻ với ḷng tôi tan tác
Biết bao lâu phơi gió băi trăng ngàn
Năm chỉ c̣n không nhiều giây phút
Không vội vàng hờ hững nước sông qua
Hồn tôi đấy hồn tôi là cái tháp
Bận ḷng chi với tờ lịch bao giờ
Cao Thoại Châu
31-12-2009
http://www.caothoaichau.blogspot.com
©gio-o.com 20010