chân dung nhà thơ Trần Hoài Thư
vẽ bởi họa sĩ Đinh Cường
TRẦN HOÀI THƯ (1942-2024)
LỮNG THỮNG LƯNG ĐỒI
Đá
vẫn hằn rêu đậm nét hoang
Bên trong đền miêú cảnh điêu tàn
Có nhiều tiếng dế âm rền lắm
Như nhớ, như buồn, như thở than…
Ta bước lối mòn, cỏ mục cao
Ong bay, vắt bám, nắng vương đầu
Tay cầm mã tấu nghe lành lạnh
Cây lá vô tình đâu biết đau…
Hoang dã hồn ma đất Đầm Đùn
Nam Hà trói buộc cảnh lao lung
Ở đây da sạm xương di động
Rừng núi âm u… gió lạnh lùng!
Cam quýt rừng hoang trái có không?
Ta đi đốn củi nhớ trong lòng
Trời phương Nam đó mây che khuất
Khuất mắt mẹ già đang ngóng trông!
Bạn
ta lê lết thân còm cõi
Vẫn kể cho nghe đủ chuyện nhà
Thay cờ con bé còn tập nói
Nay viết thư lời thương nhớ ba…
Một thằng xưa bạt ngàn sương gió
Chân bước hiên ngang khắp bốn vùng
Mới tám năm tù thân rũ đó
Oan hồn vất vưởng chốn lao lung
Trời ơi! Tuấn kiệt xanh như mạ
Tai kiếp ai làm, ai chịu đây
Mạng sống mùa thu vàng chiếc lá
Từng ngày đói lạnh gió lung lay…
Ta đi đốn củi thân còn vững
Đá lở núi rừng đâu xót thương
Chiều về kéo củi đi thơ thẩn
Chiến mã ai xui tắt nẻo đường
Lắm trưa nằm nghỉ trong hang đá
Đôi mắt năm xưa lại hiện về
Áo trắng một thời văn khoa đó
Rồi nghe tủi nhục lịm hồn mê!
Sao vẫn hòai mơ tiếng vó câu
Áo chàng kỵ sĩ bến giang đầu
Tiến quân chặt đứt tung xiềng xích
Dựng lại cờ xưa ấm ngọt ngào…
MỘT NGÀY KHÔNG HÀNH QUÂN
Xin cô hàng thêm một két bia
Hôm nay lãnh lương tôi dành đãi hết
Cô hàng ơi, một mai tôi chết
Ai tiêu dùm, ba tháng tiền lương
Hôm qua tôi dừng chợ Bồng Sơn
Mẹ thằng bạn ôm tôi mà khóc
Tôi nói làm sao qua dòng nước mắt
Thị trấn này vừa mất thằng con
Tôi quá buồn ra đứng bờ sông
Sông Lại Giang ráng chiều đỏ sậm
Nhớ nó ngã nhào trên bờ đá xám
Thấy cả ngọn đồi những xác Bắc Nam
Cô hàng ơi cho một ly không
Tôi rót mời một người lính Bắc
Hắn nằm banh thây dưới hầm bí mật
Trên người vẫn còn sót lại bài thơ
Trên đồi cao, mây vẫn xanh lơ
Có con bướm vàng dịu dàng dưới nắng
Tôi với hắn, đâu có gì thống hận
Bài thơ nào cũng viết để yêu em
Xin cô hàng thêm một chút từ tâm
Tôi quen đập đầu mỗi khi say rượu
Đừng sợ cô em, những thằng đánh giặc
Nhảy Diều Hâu nhưng thật yếu mềm
Em có đôi hàng lông mi thật đen
Tôi bỗng nhớ người tôi yêu, quá đỗi
Đôi mắt nàng cả một trời vô tội
Sao lòng nàng lại tàn nhẫn vô tâm
Khi tôi buồn tôi nói trăm năm
Có nghĩa là tôi vẫn còn muốn sống
Đừng nhắc cùng tôi người tôi yêu dấu
Kẻo tôi lại sầu, mửa hết mật xanh.
NGÀY
GẶP BẠN CŨ
Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận
Thoắt giờ đây: tóc đã điểm hoa râm
Khi gặp lại từ phương này quả đất
Chợt nhìn lên: giờ vầng trán đã nhăn
Trong đôi mắt mỏi mê cùng cơm áo
Có chút gì phảng phất của quê hương
Mây Đèo Cả như hôm nào dừng lại
Chiều Pleiku như buổi nọ mù sương
Thấy như thể trời Bồng Sơn mưa đổ
Chiều cuối năm quân chuyển xuống Đèo Nhông
Đường xe lửa ai ngồi châm điếu thuốc
Áo tơi dầu che khuất dãy Cù Mông
Thấy như thể lon Guigoz cam khổ
Chút đồ ăn còn trộn với tử sinh
Nhai hối hả để xuống đồi đột kích
Mưa xóa dầm dề khu trại gia binh
Thấy như thể đêm qua về quận lỵ
Vài ba thằng trải chiếu dưới đêm trăng
Dăm trái ổi và bi đông rượu đế
Còn sặc cơ hàn san chút tình thân
Thấy như thể mồ hôi và nước mắt
Mặn và đau từ núi nọ rừng kia
Qua An Lão này tao còn gọi máy
Về Phù Ly hai đứa đã xa lìa
Thấy trở lại những chuyện đời dâu biển
Hôm nào đây miệng hò hét xung phong
Trong chợp mắt, cả cơ đồ sụp đổ
Buồn gì không, một thế hệ long đong
Thằng ra Bắc, kêu thầy, thằng bỏ xứ
Thằng vào Nam, gọi bạn, bạn lưu vong
Sông núi ấy, bao hồn ma trở dậy
Kéo nhau về, kêu thảm một mùa xuân
Những thẳng bạn buổi hôm nào áo trận
Thoắt giờ đây, tóc đã điểm hoa râm
Khi gặp lại từ phương trởi viễn khách
Chợt nhìn lên: sao nước mắt lưng tròng...
TRẦN HOÀI THƯ
(Giai phẩm xuân Quê Mẹ Paris, số 123 & 124, Tháng 1 & 2 1993)