nguồn ảnh: không rõ

 



PHẠM CAO HOÀNG

 

BẢO KHANH

gửi em một nụ hôn này
ngoài kia hoa khế rụng đầy trước sân
hồn tôi vừa có đóa hồng
nở trong hạnh phúc cho nồng tình nhau
gửi em dù có mai sau
trái tim tôi rụng bên cầu trăm năm

1970



SƯƠNG BÊN SÔNG
 
gửi Bảo Khanh
 
sương đã bắt đầu rơi mỗi sáng
trắng cả bến sông xưa
hình như có đôi mắt em
hun hút trong khoảng không gian vô tận
hình như có tiếng hát em
buồn
sông không bóng người
chỉ một mình anh
và cát bãi trùng trùng
 
mỗi sáng
hoa gạo vẫn rụng trắng bến sông
lòng anh thì hiu hắt
như đã nghe giá buốt
của chiều đông năm xưa
còn không em
một chỗ ngồi trong quán cóc
khuya khoắt không một ai
còn không em
những chiều  thư viện
và tiếng phong cầm vang trong mưa
còn không em
những chuyến xe vòng thị trấn
đưa ta qua dòng đời xuôi ngược
 
còn không em
chiều tóc thu bay
chút mưa bụi rơi đầy trong mắt
cỏ hoa sương và khói
giăng đầy trong hồn anh
ba năm
tóc anh thêm những sợi trắng
mòn mỏi cứ gõ đều dưới gót giày
 
mỗi sáng
những cánh chim cứ bay đi
những đau thương cứ chuyển mình
em ở xa đời anh quá
nên làm sao em biêt
sương đã thành băng giá
trong lòng anh
những sầu muộn đã thành độc dược
ngấm trong hồn anh
có ba năm mà anh tưởng chừng mấy kiếp
em  ở xa đời anh quá
nên làm sao biết được
kẻ si tình
có khác nào bóng sương rơi hiu hắt trên sông.
 
ba năm
không ai hát dùm anh
đoạn đời một kẻ khốn cùng
chỉ có em
mới có thể thắp cho anh
chút hương tàn một thuở yêu em
mỗi sáng
sương cứ tan
sông vẫn đợi em về
anh vẫn lặng thầm một bóng
nhìn một trời mây trắng bay mau.
 


HƯƠNG CAU

hái một bông cau chiều tháng chạp
cài lên mái tóc của em ngoan
gió thoảng hương nồng trên mắt biếc
Tôi nghe hương tỏa ngát trong lòng

những bông cau trắng  trời quê mẹ
nở giữa chiều mưa hiu hắt  rơi
thơm như tóc của mùa con gái
và đẹp như hồn của em tôi

hái một bông cau chiều tháng chạp
tặng em trong buổi chớm xuân về
ra giêng em sẽ xinh thêm chút
môi hồng và má thắm hơn xưa

ai xui con sẻ chiều nay hót
líu lo như tiếng của em cười
tiếng chim réo với ngàn hoa trắng
trẩy mùa lộc mới nở trong tôi

 

 KHÚC TIỄN THÉRÈSE KH.
 
tôi đưa em qua đò tháng chạp
chút mưa buồn rơi nhẹ cuối sông xa
và gió tạt từng cơn gió bấc 
xoáy trong hồn buốt cả xương da
 
đi đi thôi hỡi người yêu dấu
bãi đời kia sẽ ngăn cách tình nhau
tiễn một lần là tim rướm máu
tình xa rồi có nghĩa gì đâu
 
đi đi thôi hỡi áo lụa hồng
buồn tôi giăng kín một dòng sông
tôi chợt nhớ ngày xưa, xa lắc
mưa, em về, áo lụa trắng thu đông
 
còn gì không, ừ chẳng còn gì
nhớ gì không, ồ nhớ mà chi
có chăng mưa tạt trên bờ vắng
hay buồn tình sông hát khúc phân ly
 
tôi đưa em qua đò tháng chạp
không dưng mà lạnh buốt trong tim
bãi xa đó tình em sẽ đến
bến sông này tôi sẽ mất em
 
xa nhau chưa hỡi Thérèse Kh.
mà lòng tôi hiu quạnh tạt về
mai sau sẽ về trên bến cũ
nhìn mưa hồng mà tiếc những ngày xưa

tôi sẽ sống trọn đời phiêu lãng
cây vườn tôi rụng trái tình không
những bông sứ tay hồng em ve vuốt
sưởi hương nồng mỗi tối mùa đông
 
bông sứ trắng hay cành huệ trắng
cũng chỉ là sương khói xa xăm
hương tóc em hay hương của gió
sẽ ru lòng tôi đến ngàn năm
 
xa nhau chưa hỡi Thérèse Kh.
mà chiều kia xám cõi trời tây
hình như có bóng chim lạc cánh
bay trong chiều lộng tiếng heo may
 
còn gì không hỡi chiều mắt nhớ
mắt của em, tôi chưa uống đã nồng
thì nói chi những ngày mưa tới
tôi một mình rượu chuốc với mênh mông
 
tôi một mình vui đời hiu quạnh
đêm nghe mưa nhớ giọng em cười
sáng chim ca đứng bên bờ cũ
nhặt một vài bông trắng tặng riêng tôi

 

trong mắt em sầu lên tan tác
Thérèse ơi, chiều nay, mai xa rồi
hát cùng tôi hỡi người yêu dấu
khúc sầu tình cho bạt tiếng mưa rơi
 
tôi đưa em qua đò tháng chạp
chiều nay hoa rụng trắng ven sông
hoa có rụng mới biết đời dâu bể
tình có xa rượu uống mới nồng
 
hát cùng tôi hỡi Thérèse Kh.
khúc tiễn đời những kẻ yêu nhau
để tôi nhớ để em còn nhớ
dù một ngày hay suốt cả ngàn sau

 

trong mắt em buồn tôi sẽ chảy
như sông kia xuôi một giải êm đềm
khúc ly tan có là đau đớn
cũng đành lòng dù biết sẽ xa em
 
cầm tay em bỗng dưng muốn khóc
buồn tôi bay lãng đãng với mưa xa
khúc tiễn em buồn sao mà héo hắt
sông cũng buồn theo nhịp mưa qua
 
xa nhau chưa hỡi Thérèse Kh
mưa bay nhiều, ừ mưa cứ bay
gửi em nụ hôn này tiễn biệt
lỡ xa rồi còn nhớ chiều nay

 

 

 

TRÁI TIM

 

người thiếu nữ ấy đã hát với tôi
những tình khúc buồn bã nhất
nàng ca ngợi Chúa
như tôi ca ngợi nàng
nàng ngưỡng mộ Chúa
như tôi ngưỡng mộ nàng
cuối cùng
kẻ xấu xa nhất cõi đời
kẻ ích kỷ nhất trần gian
phải chăng là tôi
nàng như cánh dạ lan hương
nở ngoài hiên tôi mỗi tối
nàng như quả nho tây
đong đưa trong gió mới
tôi tìm thấy nàng ở khắp nơi
có thể là trên những con đường
dẫn ra khu ngoại ô
heo may chiều rét mướt
hay trên bầu trời xám đục màn sương
nàng là cái bóng mát kỳ diệu 

thật cần thiết cho tôi
nên mỗi khi phải từ giã nàng
trong đêm tối, nơi một ngã ba nào đó
tôi nghe trái đất muốn nổ tung
và đời sống
như dừng lại
dưới chân tôi

đêm nay khi tiếng thánh ca nhịp nhàng trổi lên
tôi đã nhớ tới nàng
nhạc dìu tôi trong mưa
qua một cõi đời nào khác
phút chốc những phiền muộn trong lòng
tan đi cùng sương khói
nếu đêm nay trời còn mưa bay
nếu đêm nay nàng đến bên tôi
tôi sẽ nói rằng
Thérèse ạ, tôi yêu em ngàn kiếp
dù biết cuộc tình ta giống như bọt nước
có một ngày rồi sẽ vỡ tan

khi lễ nửa đêm đã đến
bóng những con chiên cúi xuống
trước thánh đường nơi khu phố cũ
tôi tự hỏi
nàng có mặt trong đám đông đó chăng
nàng có còn hát những bản thánh ca
những bản thánh ca đợi tin Chúa
hay là không
nếu đêm nay trời còn mưa bay
sau phút giây này
tôi sẽ bước đi dưới hàng thông reo vi vút
tôi sẽ bước tới đám đông
để nói với mọi người rằng
Chúa không thể cứu vớt tôi ra khỏi vực thẳm

dẫu biết đây là một xúc phạm không thể tha thứ
nhưng Thérèse Kh. ạ, em có biết
đêm nay tôi muốn dùng lưỡi dao thật sắc
cắt đứt mạch máu
đêm nay tôi muốn đập đầu vào đá
để tan đi cùng cát bụi
lúc ấy em hãy khắc lên mộ bia tôi
rằng kẻ đã chết trong đêm Chúa ra đời

 

 

 

MỘT NGÀY VỚI TÌNH NHÂN

 

ngày đã đến ngày vui cùng chim hót
đưa em đi qua lũng xuống đồi
dắt em đi trèo non lội suối
dìu em theo tiếng nhạc của trời

khi yêu em tôi yêu đời thêm một chút
dù trong tôi buồn bã biết bao ngày
nên yêu em, dù tôi vẫn biết
có một ngày tay sẽ vẫy tay

ngày cũng khắp tàn theo tiếng hát
đưa em về đưa em về thôi
tình đã chín tình đầy trong mắt
tình đã nồng tình mọng trên môi

nắm tay tôi hỡi bàn tay ma quái
buộc tôi đi hỡi sợi thắt lưng hồng
một ngày có tình nhân bên cạnh
là một ngày đỡ thấy cô đơn

khi yêu em tôi yêu đời thêm một chút
dù trong tôi tan vỡ đã lâu rồi
nên yêu em dù tôi vẫn biết
đường về nhà em xa ngái trong tôi

chiều nay đi với em dưới trời mây xám
tôi nghe trong tôi có một chút êm đềm
một ngày có tình nhân bên cạnh
là một ngày sắp thấy phút ly tan

 

 

 

MÈO ỐM Ạ, BÂY GIỜ LÀ MÙA MƯA

 

mèo ốm ạ, sáng nay anh thấy nhớ
những con đường lướt thướt bụi mưa bay
những sớm đón, chiều đưa, và tối đợi
xa nhau chưa, ừ thôi đã xa rồi

mèo ốm ạ, bây giờ là mùa mưa

bão trong anh đang cuồn cuộn kéo về

anh vật vã với cơn buồn khủng khiếp

ngỡ đời mình như một nhánh sông khô

mèo ốm ạ, có xa rồi mới thấy

chút ngậm ngùi đau giữa trái tim anh

hờn cứ giận và buồn em cứ khóc

buổi xa nhau chân bước không đành

mèo ốm ạ, bây giờ là mùa mưa

thiếu em nên chăn lệch chiếu thừa

chim hít cô đang kêu mùa thảm thiết

anh chơ vơ giữa trời đất mơ hồ

mèo ốm ạ, sáng nay buồn quá đỗi

mái đời anh mưa dột lạnh hiên người

anh co ro lục một tờ thư cũ

đọc âm thầm mà tiếc những ngày vui

mèo ốm ạ, bây giờ là mùa mưa

gửi em yêu những ngày đợi tháng chờ

gửi em yêu những chiều thương sớm nhớ

em gửi gì cho anh hỡi em xưa?

 

 

 

GỬI  H. VÀ QUI NHƠN

 

rừng đang nở những bông hoa trắng
những đám mây phương bắc tụ ngang đầu
ở phương xa bao năm là khách
đã bao ngày chẳng biết về đâu

có phải tôi là người lãng tử
giữa hoàng hôn ngồi uống rượu bên đường
để hồn bay theo những chiều mây xám
phủ tiêu điều trên khắp quê hương

có phải tôi là người thanh niên của một thời lãng mạn
đã yêu em dù tình quá ngậm ngùi
H. của tôi xin em đừng khóc
lệ của người sẽ cuốn mất trái tim tôi

rừng đang nở những bông hoa trắng
mùa chim di phương bắc rủ nhau về
tôi lại lê gót giày buồn thảm
đi một ngày chẳng thấy quê xưa

đi một ngày nghe đôi chân mỏi
chiều thênh thang ngồi giữa rừng già
lòng đã mở theo từng trang sách
thì sá gì cái thuở hào hoa

và tôi muốn quên đi đời sống
dù phương kia em còn che nón qua cầu
H. của tôi, giữ dùm tôi nhé
một quê nhà vĩnh biệt đến ngàn thu

một quê hương sau ngày ly tán
những thân yêu còn canh cánh bên lòng
H. của tôi giữ dùm tôi nhé
những gì tôi còn gửi lại nơi em

 

 

 

THẦM NHỚ BIỂN

 

mùa gió tới anh thầm nhớ biển
anh đang nghe biển gọi anh về
ngựa có khi còn mỏi vó giang hồ
anh có lúc cũng thèm đứng lại

một ngày mưa thêm một ngày nắng quái
những ngày thu rồi lại những ngày đông
đời vẫn trôi đi buồn bã một dòng
anh vẫn sống giữa muôn ngàn ly biệt

anh vẫn sống và thầm tưởng tiếc
biển của chiều xanh thẳm mắt em xanh
biển của ngày bão cát thổi ngang anh
biển rộn rã những đêm chờ đợi

mùa gió tới đang mùa gió tới
bên đồi tây anh ngóng biển đông
chim nhạn bay trong cõi vô cùng
anh ngơ ngẩn trông trời ngó đất

anh thơ thẩn như vừa đánh mất
biển của thời anh bỏ biển mà đi
anh lại nghe biển giục giã anh về
hôn lên cát và thở cùng nhịp sóng

biển thân yêu biển đang mùa lửa bỏng
anh đang mùa lếch thếch lang thang
anh vẫn còn rong ruổi kiếp đi hoang
khi ngó lại, ba năm rồi, biển ạ

 

 

 

BỜ ĐÁ,

NHỮNG BÔNG HUỆ TRẮNG,

VÀ MƯA

 

anh gửi em một chút tình xưa
bên bờ đá đầy những bông hoa trắng
thấy gì không, trên bến sông kia
có phải mưa đã mù và mây lãng đãng

nhớ gì không hỡi con đường lá ướt
chiều thôi mưa anh đợi em về
nay anh thắp chút tình xưa đã chết
chiều thôi mưa nghe gió rũ lê thê

nhớ gì không hỡi nón che nửa mặt
chân ngập ngừng khua guốc se lòng anh
nay anh với cõi lòng rách nát
chiều nghe mưa rượu uống một mình

anh vẫn dặn lòng sẽ không buồn nữa
dù mùa mưa này em chẳng đến thăm anh
nhưng hỡi ơi giữa đời nghiệt ngã
hồn anh đầy tiếng hát em chim xanh

anh vẫn nhủ thầm này ly rượu cuối
uống âm thầm cho vỡ trái thương đau
nhưng tóc em bay trong men rượu đắng
thì làm sao anh đập vỡ cơn sầu

ôi bờ đá xưa và những bông huệ trắng
buồn một mình nghe mưa chết trong lòng
buồn một mình lang thang trên bờ vắng
chút tình xưa, em nhớ gì không?

 

 

 

MÙA MƯA NÀY KHÔNG CÒN AI

 

tôi đã về

chiều nay mưa bay mưa bay

cây nhớ ai cây khẽ thở dài

mưa nhớ ai hình như mưa khóc

tôi đợi em ở cuối con đường

ngày xưa bay áo trắng

tôi ngóng em ở cuối con đường

ngày xưa em che nón

em không về

tôi còn đợi mà chi

tôi muốn suốt một chiều

đứng bên đời cho mưa ướt áo

lỡ mai mưa có đến nhà em

tôi sẽ gửi em một đóa hoa hồng

lỡ mai em có tình cờ về nơi này

biết đâu

em sẽ ngậm ngùi cho những dấu chân tôi

tôi đã về

chiều nay không còn ai

cổng ngoài kia đã khép

chỉ còn lại một tôi

cầm lòng nghe mưa chết

không còn ai

không còn ai

dưới giàn bông giấy tím

mưa lướt thướt đi qua

hoa ngày xưa chẳng nở

làm sao thấy dáng hoa

 

1973

 

PHẠM CAO HOÀNG