LÝ ĐỢI

 

 

TUYÊN NGÔN [Ơ] & ĐỊNH CHẾ [GIỄU] CỦA MỞ MIỆNG

Tặng Tống Hiểu Hiền & dịch giả Diễm Châu

 

 

ngay khi anh mở ming

có kẻ la gt anh [miếng bánh]

anh khép miệng li

vẫn có k la gt anh [cháo hành]

anh mặc qun áo

có kẻ la gt anh [đường phảnh]

anh cởi qun áo

có kẻ la gt anh [bánh canh]

 

… thế mà cứ tranh giành [cá dảnh]

… thế mà cứ tành hoanh [một ly nước chanh]

 

anh bước ra ngoài

có kẻ la gt anh [nhân tánh]

anh khép kín mình ở bên trong

có kẻ vẫn lừa gạt anh [nhân tánh]

và nghĩ tht lung v mi li lm mc phi

có kẻ vẫn lừa gạt anh [nhân tánh]

anh chết và được đt vào áo quan

anh

vẫn bị la gt [nhân tánh]

 

… sá gì một chút hôi tanh

… sá gì một mẩu bánh thánh

 

nhân danh cái gì

nhân dân bất cứ ai:

CÁC NGƯƠI HÃY MỞ MIỆNG RA!

NẾU KHÔNG LÀ ĐỒ CHÓ MÁ.

 

 

La Hán Phòng  8. 2005

 

Nguồn:  Bài thơ " Mở miệng" của Tống Hiểu Hiến do Diễm Châu dịch.

 

 

 

 

BỌN MÀY TƯỞNG TAO LÀ  AI?

 

tang tóc bao trùm khắp các bức tường [cả những chữ khoan cắt bê tông]

ô nhục xâm chiếm thành phố từng được tưởng là một cục ngọc [y như cục cứt]

nơi hẻm 47…

thủ lãnh, tôi tớ khóc than ai oán

thanh niên thiếu nữ, cả trung niên và người già thì yếu nhược suy tàn

tất cả phụ nữ không còn sắc đẹp

đàn ông [giống đực] cũng không còn vẻ đẹp

và não thì phẳng lì và nhiều chất tẩy rửa…

 

trong những dãy nhà kia…

tân lang và tất cả bọn mày râu cất khúc bi ca

tân nương và tất cả bọn nhũ hoa than khóc chốn khuê phòng

đất sắp sụp [vì bọn ngu đần] sống trên đó

trời sắp rơi [vì bọn vô cảm] chứa trong đó

cả nhà và bạn bè Doi Ly nhện phải nhục nhã ê chề…

 

nơi đây, là một ổ phục kích đối với thi ca

một đối thủ hung ác của sự sống, và một con rắn độc hèn mọn của loài người…

 

chúng ta đổ máu

chúng ta tự cắn lưỡi, trám lỗ đít và bóp cổ mình…

còn bọn hèn nhát kia vừa nghe tin dữ thì trốn chạy

thành phố thành chốn lưu chân của bọn ngoại bang-xâm lược

con cái chúng ta bị tấn công, hãm hiếp và ngược đãi

mồ mã của chúng ta bị lật lên

thi ca của chúng ta bị làm giấy chùi đít…

 

hỡi dân thành tưởng mình là cục ngọc

xưa càng vinh nay càng nhục

xưa cao cả nay thấp hèn…

các ngươi tưởng mình là ai

các ngươi trông chờ vào cái gì

các người là hến chăng - sao im hơi thế?

 

còn ta, một công dân ô nhục bậc nhất

một thánh nhân nát rượu bệnh hoạn

một thằng dở hơi ngồi trong hẻm 47 và triết lý về khoan cắt bê tông

và mơ về những lỗ thủng, những sự thay đổi

và viết một bài thơ biền ngẫu [ngôn ngữ cũ rích] về những điều [mà cư dân ở đây cứ tin là] hiển nhiên như thế!

 

tưởng có thể kết thúc nhưng tao cần phải nói thêm:

rằng bọn mày vô tư lắm

bọn mày tưởng tao là ai?

tao đang khạc nhổ vào mặt và lương tâm của chính tao đấy.

 

 

-------

Nguồn: 1 Mcb 1,18

 

 

 

KHOAN CẮT BÊ TÔNG

                  

phải…

ta sẽ quét sạch tất cả [lũ khoan cắt bê tông-các ngươi] khỏi các bờ tường

ta sẽ quét sạch loài người cũng như loài vật,

ta sẽ quét sạch chim trời lẫn cá biển

ta sẽ khiến cho kẻ gian ác phải lảo đảo té nhào

và sẽ tận diệt loài người [cùng lũ khoan cắt bê tông] khỏi mặt đất…

 

phải…

ta sẽ dang tay đánh phạt lũ bội phản [và chỉ điểm]

và toàn thể cư dân Bách Việt

ta sẽ tận diệt khỏi nơi này [kể cả hẻm 47] số còn sót lại của cư dân lân cận

và xoá tên các nhà xuất bản thơ chính thống

ta sẽ tận diệt những kẻ leo lên mái nhà mà cầu cứu chi viện

ta sẽ tận diệt những kẻ chui xuống đất tìm mả đẹp [hay mồ yên cũng thế]…

 

hãy lặng thinh trước ta: Doi Ly_kẻ khoan cắt bê tông…

 

và hãy nhớ, ta sẽ cầm đèn lùng sục khắp Bách Việt

ta sẽ trừng phạt bọn đàn ông,

ta sẽ miệt thị bọn đàn bà

và đàn áp bọn đồng tính

những kẻ cứ điềm nhiên như rượu trên lớp cặn

bởi chúng tự nhủ rằng: Doi Ly không ban phúc, nên cũng không giáng hoạ…

chúng đã lầm, tại một xứ sở toàn trị

tài sản của chúng sẽ bị cướp phá,

nhà cửa sẽ bị tan hoang,

chúng xây nhà, nhưng không được ở,

chúng trồng nho [lúa cũng thế], nhưng chẳng được uống rượu…

 

đã gần rồi, ngày của Doi Ly

ngày vọng lên những tiếng kêu thảm thiết

ngày thịnh nộ

ngày khốn quẫn

ngày gian truân

ngày huỷ diệt & tàn phá

ngày tối tăm & mịt mù

ngày âm u & ảm đạm

ngày của thiêu rụi…

 

này hỡi đám dân vô liêm sỉ, hãy tập họp, tập họp lại đi

trước khi các ngươi bị phân tán

như vỏ trấu bị gió thổi bay trong một ngày

và nhìn lên những số phone rao vặt khoan cắt bê tông

trên các bức tường đang vây hãm các người

dù động đất, dù ta [kẻ huỷ diệt tất cả] cũng không phá bỏ được… 

 

 --------------------

Ghi chú: Tác phẩm này được viết khi xứ Việt trở lại thời kỳ động đất-núi lửa [8-2005], sau 3200 năm. Và một tuyển tập thơ Sài Gòn [không có bài này] sắp chui ra đời.

 

 

Nguồn:   Xp 1, 2-18